Change background image

                                 Bạn là thành viên mới ?
                                 Hãy viết một bài viết giới thiệu về bạn để chúng
                                 tôi có thể chào đón bạn nồng nhiệt hơn !
                                 Bằng cách bấm "ĐÂY"

                                 Hãy sử dụng FireFox!
                                 Và đừng bao giờ sử dụng Internet Explorer
                                 (IE) khi không còn cách nào khác.
                                 Bấm để tải "FireFox"

                                 Viết bài 4R lớn mạnh !
                                 Hãy thực sự chú trọng tới nội dung khi viết bài
                                 Vì nó quyết định tương lai của Gia Lộc 4R
                                 Xem nội quy viết bài bấm "ĐÂY"

                                 Kết nối cộng đồng ?
                                 Sử dụng chức năg thêm bạn/thù và trang cá nhân
                                 để biết bạn bè mình đang làm gì.
                                 Hướng dẫn bấm "ĐÂY"
Quảng cáo : ( liên hệ yahoo "lil.biney" )

Quay lại Trang chủ  » KẾT NỐI CỘNG ĐỒNG » Từ bàn phím .. ðến ♥ » T.y và những vấn đề... (Bài đang xem)

Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

© FMvi.vn

Wed Oct 12, 2011 9:30 pm
♦Trâm Bầu♦
♦Trâm Bầu♦

Gia Lộc Friend !

( Cảm giác của con tim sẽ dẫn đến Tình Yêu không dối trá )



Tôi vào cửa hàng tạp hóa, nghiêng ngó một hồi, không thấy bà chủ quen thuộc đâu cả. Chỉ thấy một anh chàng năng động, khá duyên với nụ cười tươi khi trả tiền thừa cho khách. Xem ra, hôm nay, anh ta đứng hàng. Chắc là con trai bà chủ !?

Tôi ngần ngừ, vẫn đôi mắt xăm soi xem bóng dáng bà chủ ở chỗ nào.

- Bé con ! Mua gì để anh lấy giúp ?

Trời ! Hắn cười toét miệng, gọi tôi “bé con”, trong khi tôi cao 1 mét 60, đang là sinh viên năm nhất Đại Học. Mà bản thân hắn, cùng lắm cũng chỉ trạc tuổi tôi chứ mấy ? Hay, hắn gọi ai mà tôi tưởng nhầm là mình ? Tôi quay ngược quay xuôi xác minh xem có “bé con” nào ?

- Gọi cô đó ! Cô định mua gì ? Sao cứ đứng trơ ra thế ?

- À, ừ... Tôi mua... Bà chủ ở đâu vậy ạ !?

- Cô định mua bà chủ hả ? Tôi không có bán mẹ. - Hắn đùa, làm tôi phát ngượng.

- Tôi... Tôi hỏi bà chủ !

- Mẹ tôi trong nhà.

- Bạn... gọi giùm bà chủ ra được không ?

- Mẹ tôi bận. Cô mua gì, cứ bảo tôi. Tôi bán hàng cũng chuyên nghiệp lắm ! - Hắn cười toét cái miệng. Trời ơi... ! Nụ cười của hắn sắm ở đâu ra mà nhìn hay dữ thế chứ !? Cũng may, tôi không phải là đứa dễ bị “mỹ nam” mua chuộc. Tôi vẫn cứ trung thành với cái thông điệp:

- Tôi... muốn gặp bà chủ !

- Mẹ tôi bận. Phiền phức quá ! Hay cô đi hàng khác có bà chủ đứng hàng mà mua vậy !

- Ở đây, có mỗi hàng tạp hóa này mà ! - Tôi lí nhí.

- Thế thì ra chợ.

- Chợ... xa lắm !

- Xa thì ráng phóng xe ra.

- Không...

- Ơ hay cái cô này ! Thế có mua không thì bảo !? - Anh chàng bẳn lên.

Tự nhiên, nước mắt tôi chảy. Nghĩ mà tủi. Cái cảnh xa nhà... Nhớ cái quảng cáo cứ réo rắt: “Làm con gái thật tuyệt !”, nhưng... Xem trong tình huống này, có tuyệt được không ? Bụng tôi, đang âm ỉ đau. Bực cả mình !

- Hôm nay, mình gặp cá Sấu rồi. Nói có thế mà khóc. - Hắn lẩm nhẩm đủ để lọt lỗ tai tôi.

Tôi lủi thủi quay ra, chân nặng như đeo đá. Những lần trước, trong tình cảnh này, bà chủ rất tâm lý với tôi...

- Bán cho cô diana có cánh !

Tôi giật bắn mình, quay ngoắt lại. Người phụ nữ chừng khoảng 40 tuổi, đang chờ lấy hàng. Anh chàng loay hoay, cười trừ:

- Cái đó... Mẹ cháu để chỗ nào hả cô ? Cô lấy giúp cháu với !

- Ừ, hôm nay, con trai phụ giúp mẹ hả ? Ngoan quá !

- Vâng. Mẹ cháu bận. Được ngày nghỉ, cháu giúp.

Người phụ nữ vui vẻ, rất tự nhiên lấy thứ mà cô cần. Còn hắn, tỉnh bơ cười toét cái miệng nói chuyện với khách. Tôi thì chới với, chỉ muốn ào vào níu áo người phụ nữ cầu cứu: “Cô mua giúp cháu với !”, nhưng...

- Cháu bao nhiêu tuổi ? Còn đi học không ?

- Cháu 19. Đang sinh viên năm nhất Đại Học Kinh Tế !

Ôi... ôi... Cần mà không mở được miệng. Tôi tái cả mặt, không cần biết trời đất gì, ngồi thụp xuống, khóc.

- Cô ơi ! Con nhỏ đó nó sao á ? Vào mua hàng mà nhất định đòi gặp bà chủ. Bây giờ ngồi đó khóc. Nó có vấn đề phải không cô !?

Tiếng của hắn bô lô ba la như cố tình phóng thanh để tôi nghe thấy. Xấu hổ, mà tôi không biết xoay sở thế nào !

- Ừ, thôi. Cô chỉ mua có thế. Cảm ơn cháu nhé ! Để cô qua xem luôn...

- Sao vậy con ? Đứa nào khóc ?

A ! Tiếng của bà chủ. Nhưng... là từ trong nhà vọng ra. “Bà” ơi... ! Sao “bà” không ra lúc cháu cần gặp “bà” gấp ? Tôi vẫn cứ ngồi ru rú.

- Sao vậy cháu ? Đau ở đâu à ? - Người khách nữ tỏ vẻ quan tâm.

Tôi ngước dậy. Trời ơi ! Sao lúc này, tôi khao khát đôi mắt của mình biết nói thế ! Cô khách chẳng hiểu gì khi nhìn tôi đang có vẻ thê thảm. Ước gì, cái túi đồ cô xách trên tay là của tôi ! Mong cái tên “có duyên” hết sức kia tạm thời biến mất. Chính vì hắn “có duyên” quá, mà tôi bỗng hóa “vô duyên”.

- Ừ, con gái ! Mẹ mua rồi. Mẹ về ngay đây ! - Cô khách lên xe máy, cập rập phóng đi sau khi nghe điện thoại. Nhưng, không quên ngoái lại, bảo tôi: - Bà chủ có trong nhà đấy cháu !

Chết tôi rồi... ! Tôi... không đứng dậy được rồi ! Cái số làm con gái của tôi nó chật vật, thất thường. Tôi quên là mình có khả năng “tái ngộ” với “bệnh tiểu thư” trước hẹn, giờ thì...

- Này ! Đứng dậy đi chứ ! Ngồi đó khóc làm mất mỹ quan cái cổng nhà tôi quá !

Đồ thần kinh ! Tôi đã nín khóc rồi mà hắn cứ réo lên, làm tôi chỉ muốn chui tọt xuống cái lỗ cống trước mắt. Trời ơi... ! Tôi ngu thật. Đúng hơn là... cái giai đoạn này nó làm tôi bị ngưng trệ dây thần kinh minh mẫn thì phải. Bây giờ, mới nhớ có cái điện thoại. Tôi mở máy, tìm số con bạn thân:

- A lô ! Mày ơi... Đến cửa hàng tạp hóa mà bọn mình hay mua đồ, cứu tao với !

- Mày sao thế ?

- Tao... ngồi đợi mày nha ! Đến mau nha. Đến sẽ biết.

- Xin lỗi mày ! Tao không đến được đâu !

- Sao thế ?

- Tao vừa bị ngã xe. Đang ở bệnh viện.

- Trời ! Mày bị ngã thế nào ? Có nặng lắm không ?

- Không. Nhưng bác sĩ đang băng vết thương.

- Ừ, thôi. Không bị nặng là an tâm rồi. Gặp mày sau nha !

- Ừ, nhưng... mày sao mà cầu cứu tao ?

- Không sao. Về tao nói...

- Ừ... !

Tôi tiếp tục bấm máy gọi đứa bạn khác. Đối phương chưa kịp bắt máy, tôi đã giật thót vì bị ai ném bộp một túi đồ vào đùi.

- Này, cầm lấy ! Có thế mà ngại à ? Sao giống con gái thế kỷ trước thế ?

Tôi hết sức ngỡ ngàng. Nhìn túi đồ, rồi lại ngước nhìn “cậu chủ hàng tạp hóa”.

- Mẹ tôi đích thân lấy, dặn đưa cho cô !

- Bà... chủ... !?

- Chứ còn ai vào đây nữa ? Cô là khách quen phải không ?

Tôi gật gật.

- Thấy cô đòi gặp mẹ tôi bằng được. Tôi phá lệ, thông báo giùm. Té ra là... - Hắn đang nói, chợt phì cười. Tôi thấy cái bản mặt “đáng ghét” của hắn cũng như đỏ lên, làm tôi ngượng chín.

- Thôi, làm gì thì làm ! Đừng có ngồi trơ trước cổng hàng nhà tôi, đuổi hết khách đi đó.

Hắn nói xong, rút điện thoại, vừa đi về phía trước vừa sang sảng giọng:

- Bây giờ, tao qua nhà mày !

A ! Hắn đi ra ngoài. Trời ơi... ! May mắn cho tôi quá. Đa tạ chư vị Thánh Thần hiểu được khổ tâm của tôi...

Nhưng... tôi lại không kịp “đa tạ” hắn, vì hắn đã cách xa tầm mắt tôi hàng 6 - 7 mét...

Tôi ôm gọn túi đồ, vồn vã đi ngược vào.

Bà chủ đang đứng hàng, nhìn tôi, nói:

- Cô đang bận mà nó kéo ra, bắt đứng hàng. Nó cố tình đi chỗ khác để cháu thoải mái.

Tôi thoáng chững lại, mặt không khỏi nóng ran lên.

- Vào đi cháu !

Tôi cảm ơn bà chủ, hấp tấp bước qua cánh cửa. Tôi đã quen địa thế ở ngôi nhà này, bởi mấy lần cần thiết đều được bà chủ cho vào trong... Bà chủ rất tốt bụng. Tôi cũng thỉnh thoảng trông hàng giúp bà mỗi khi đến mua đồ mà bà đang bận việc khác. Thành ra, bà hiểu và tin tưởng tôi...

...

Sự việc “quê” muốn độn thổ ấy qua đi, cứ ngỡ tôi đã “hết duyên” với hắn. Ai ngờ... “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Một lần tình cờ, đang cùng cô bạn ngồi uống nước trong quán giải khát chuyên phục vụ sinh viên, tôi gặp lại hắn, trong vai trò “bồi bàn”. Hình như... hắn có khiếu “thu tiền của người khác” thì phải. Thấy tôi, hắn ngỡ ngàng thoáng chốc, rồi buột miệng:

- Diana !?

Tôi không tránh khỏi đỏ bừng mặt. Cái tên... chết tiệt ! Mọi lần có thấy hắn xuất hiện ở cái quán này đâu chứ ? Thế mà hôm nay, tự nhiên ở đâu “lòi” ra, lại còn thản nhiên khơi gợi cảm giác... “làm con gái thật... tệ” của tôi nữa chứ. Cô bạn thân của tôi nghe thấy, phá lên cười. Mặc dù, nó chẳng hề biết cái tên bồi bàn trước mắt chính là “oan gia” của tôi.

- Khéo quá ! Tôi vừa mới nhận việc hôm qua, hôm nay gặp ngay người quen. - Hắn lại cười. Cái nụ cười... duyên hết sức của ấn tượng ban đầu, bây giờ bỗng trở lên “đáng sợ” trong suy nghĩ của tôi. Tôi... thật sự thấy ngại, khi nhìn vào nụ cười ấy.

- Hình như... có người còn nợ tôi một lời “cảm ơn” !? - Hắn nói, bâng quơ.

Tôi không phủ nhận điều đó. Đúng là, cần phải lên tiếng cảm ơn, phép lịch sự tối thiểu. Nhờ hắn hôm đó, mà tôi mới không phải khổ sở ngồi... ôm bụng...

- Xin lỗi ! Hôm đó không kịp nói. Cảm ơn... ! - Chẳng biết xưng hô với hắn thế nào. Tôi đành nói kiểu không có “chủ ngữ”.

- Tôi có duyên “anh hùng cứu... cá Sấu” mà ! Chấp nhận lời “cảm ơn” của cô Diana !

Trời... ! Trời... ! Hắn cố tình đang “đào lỗ” cho tôi chui xuống thì phải.

- Thôi, uống nước, thư giãn vui vẻ nhé cá Sấu. Chắc còn có duyên gặp lại ! - Hắn... lại cười.

Hắn đi phục vụ các bàn khác, tôi mới như trút được nhức nhối tâm lý. Cô bạn thân của tôi, thắc mắc:

- Tên này dễ thương thế ? Nhìn cười là mê à ! Mày quen lâu chưa ?

- Dẹp... ! Dẹp hắn đi ! Đừng gợi hình ảnh của hắn trong suy nghĩ của tao ! - Tôi nói thế, mà khổ nỗi cái sự “ám ảnh” của quá khứ kia cứ lởn vởn. Cô bạn thân căng con mắt, không hiểu thái độ của tôi với hắn.

Những ngày sau, tôi cố tình tránh chạm mặt hắn tại quán sinh viên. Nhưng, cái số của tôi cứ ứng với những tình huống oái oăm. “Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”. Không gặp hắn tại quán sinh viên, tôi lại gặp cái tên “dai như đỉa” đang nhằng nhẵng theo đuổi tôi ở địa điểm tôi chọn để “hạ cánh”. Tôi không thích anh ta một chút nào, thậm chí là một xíu xiu bé như móng tay. Anh ta con nhà giàu, vung tiền như vung lá rụng, bóng bẩy mà... nội tâm rỗng. Bao nhiêu lần, anh ta dùng những chiêu “lãng mạn” đến... phi thực tế để ghi điểm với tôi. Tôi lại là người không ưa cái kiểu thổ lộ phô trương và bay bổng không cần thiết. Tôi thậm chí còn từng bị anh ta cưỡng hôn, tôi phản cảm từ khi ấy. Tôi thích sự trắc ẩn, giản dị, mà ấm áp trong tình cảm... cho dù, chỉ được nhận món quà mà người ta gọi là “tầm thường” nhưng tôi thấy được ý nghĩa của nó, từ người mà tôi quý mến tặng, tôi sẽ trân trọng. Đằng này, anh ta toàn mang vật chất ra để chinh phục. “Của biếu là của lo. Của cho là của nợ”. Tôi không muốn dính dáng đến...

- Dạo này, sao gặp em khó thế ? Anh mua cho em cái lắc tay đang rất thịnh hành của giới trẻ. Đợi anh gọi con Sen ( anh ta hay gọi người ở là “Sen” ) nó mang đến cho em luôn !

- Em không hợp dùng đồ đắt đỏ. Anh đừng mua gì cho em ! Em không nhận đâu.

- Kìa em ! Anh thật lòng ! - Anh ta vồn vã nắm tay tôi, khi thấy tôi toan đi.

Tôi giựt tay lại. Sao mà khó chịu thế chứ ! Tôi rất áp lực khi đối diện với anh ta. Nếu có con bạn thân lúc này, nó đã kéo tôi xềnh xệch ra khỏi anh ta mà không để tôi phải chào theo phép lịch sự. Tôi bước được chừng một mét, định rời khỏi...

- A ! Diana ! Có phải Diana không ?

Tôi quay ngoắt về phía có tiếng gọi. Cái chất giọng réo rắt, vô tư, nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt “anh chàng oan gia” lúc này, sao bỗng nhiên làm tôi phấn khởi thế chứ ! Tôi chưa kịp đáp lại, đã như chết đứng, khi hắn chạy đến:

- Xin lỗi anh ! Em đến muộn. Tại tắc đường quá ! Sao Diana lại ở đây ?

Tôi tròn mắt. Rút cuộc... hai con người này có quan hệ gì với nhau ?

- Em quen cô ấy hả ? Giới thiệu với em luôn. Đây là “nữ Hoàng” mà anh vẫn thường kể với em đấy !

Gì vậy trời !?

- Rất dễ thương phải không ? - Anh ta ra chiều hồ hởi nói với hắn.

Tôi bỗng thấy ngột ngạt.

- Ồ... ! Ra là... Cô ấy hả anh ?

Cái gì thế ? Sao... Oan gia của tôi với kẻ “dai như đỉa” này, lại... thân thiết với nhau vậy trời ?

- Thế này mà anh bảo “nàng đáng yêu ! Nàng như công chúa bé bỏng !” Em thấy bình thường mà !

Tự nhiên, tôi không hiểu nổi cảm giác của mình. Nhìn hắn, tôi... bực. Tôi bỏ đi. Không chào hỏi.

- Ơ, này... ! Diana !?

- Đừng gọi Diana ! - Tôi tức mình, quay ngoắt lại, cuồng tay “lột” ngay cái mũ trên đầu quăng phắt vào người hắn. Rồi, tôi rảo bước rõ nhanh, như để kéo giãn khoảng cách với hai con người đó càng xa càng tốt. Với tôi, họ có là gì đâu ? Cần gì tôi phải áy náy ! Kệ. Từ sau, tôi cứ xuất hiện ở cái quán sinh viên đấy ! Tôi chẳng tránh nữa. “Tránh vỏ dưa, gặp cả dưa lẫn dừa”, còn thê thảm hơn !

...

Vì không tránh, nên tôi thường xuyên gặp hắn. Hắn từ khi nào, cứ như chấp chới trong cuộc sống của tôi. Nhưng, tôi không thấy hắn có khả năng trở thành bạn của tôi được. Cho dù... tôi chẳng hề ghét hắn. Hắn... luôn làm cho tôi cảm thấy xấu hổ.

- Diana ! Cho tôi xin số điện thoại !

- Gặp thế này chưa đủ chán sao mà còn muốn điện thoại ! Không cho. - Tôi ngồi đối diện hắn đang ôm cái khay đựng nước giải khát. Thực lòng mà nói, tôi thấy hắn đáng mến lắm ! Nhưng, không hiểu sao... Tôi cứ gai gai người khi nghĩ “tôi thích hắn”...

- Cho đi ! - Hắn cười, vẫn ôm cái khay hơi khom người nhoài về phía tôi.

- Không !

- Diana ! Đôi khi... chợt thấy nhớ. Muốn nói chuyện... mà không gặp.

Câu nói của hắn nhát gừng... cũng làm tim tôi đập lúng túng theo.

- Đừng nói lung tung. Tôi... dễ tin người lắm !

- Thật đó ! - Hắn bỗng ngay người phản ứng, nghiêm như tính chất của cái câu hắn vừa đáp.

- Sao... không hỏi xin từ chỗ anh họ của cậu ấy !? - Tôi bóng gió, chẳng qua, tôi chỉ không thoải mái vì... hắn và cái anh chàng đang theo đuổi tôi là anh em họ.

- Muốn có số điện thoại của đằng ấy, không khó đối với tôi. Tôi có thể xin từ rất nhiều người. Nhưng... tôi thích chính Diana cho. - Hắn cười mím chi. Đôi mắt hắn chân thành nhìn tôi.

Tôi biết... Tôi đã bị khuất phục trước con người như hắn. Nhưng, tôi không muốn thừa nhận.

- Thôi, không miễn cưỡng đằng ấy ! Cho thì tốt, mà không cho cũng chẳng sao.

“Không cho cũng chẳng sao” !? Tôi... bỗng thấy hụt hẫng khi nghe hắn nói.

- Vì dù cho hay không, tôi nghĩ là tôi và Diana chưa hết duyên được.

Thì ra... là thế !

- Này ! - Tôi gọi khẽ.

- Định cho số rồi hả ? - Hắn háo hức.

- Đừng... gọi... Diana ! - Tôi ngượng lắm khi thuyết phục hắn điều này. Tôi không thể nào quên được cái vụ rất quê của mình lần đầu tiên gặp hắn.

- Có sao đâu ! Tên rất hay !

- Đã bảo đừng gọi thì đừng gọi.

- Không. Tôi thích gọi tên đó. - Hắn ngoan cố.

- Cố tình làm tôi tổn thần kinh phải không ?

- Không. Cái tên gợi nhớ đến một nhân vật được yêu quý. Công nương Diana !

Tôi không thể tin, hắn... lại trả lời như thế ! Trời ? Rút cuộc... hắn gọi Diana có ý gì là “giễu cợt” cái vụ tôi... gặp hắn lần đầu không ?

- Gọi... tên khác đi thì tôi cho số điện thoại ! - Dù vừa nghe hắn nói khá lọt tai, nhưng... tôi vẫn bị nhạy cảm với cái tên ấy. Tôi... bất đắc dĩ dụ khị bằng việc “trao đổi”...

- Thế... gọi là... cá Sấu nhé !

Ác ! Hắn... đúng là đồ “ác nhơn”. Cái tên cá Sấu... còn làm tôi sởn da gà hơn. Tôi tức quá, đứng dậy, tính tiền nước rồi... chuồn thẳng.

...

Hơn ba tháng trôi qua, kể từ cái ngày tôi biết hắn. Tôi vẫn chưa cho hắn số điện thoại. Nhưng... tôi thích hắn. Đúng là đã thích. Tôi thấy... Tôi khùng thật ! Tôi rất nhớ hắn, muốn nói chuyện với hắn, mỗi khi tôi và hắn không gặp nhau trực tiếp. Điện thoại, là phương tiện... Vậy mà...

- Mày hâm thật ấy. Cho hắn số đi ! - Con bạn thân của tôi nói như ra lệnh.

- Tao... ngại lắm !

- Ngại gì mà ngại ?

- Ừ, bình thường thì tao không ngại. Nhưng... tao với hắn có quá khứ làm... tao ngại.

Con bạn thân nghe lý do của tôi, lại phá ra cười nghiêng ngả, dễ như làm cả cái nền nhà dưới chân tôi cũng chao đảo theo.

- Thôi mà Diana ! Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi... !

Tôi nghe mà muốn “xì khói qua lỗ tai”. Đấy ! Bảo cho qua đi, nhưng cứ mở miệng ra là lại “Diana ! Diana !”, không làm tôi ngượng mới lạ.

Có điều... Tình cảm của tôi đối với hắn, đã khiến tôi có mong ước... gặp hắn thường xuyên. Như thế, chỉ còn cách là... cho số.

Tôi quyết định, sẽ làm điều đó.

...

Hắn vẫn cứ năng động, chạy ra chạy vào phục vụ khách. Hôm nay, quán bỗng nhộn nhịp đến lạ. Nhưng, hắn vẫn dành thời gian tranh thủ ghé đến bàn của tôi ngồi, ra chiều phục vụ khách:

- Xin hỏi, cô nương dùng loại giải khát nào !? À, hình như không cần phải hỏi. Nước lọc nhé ! - Hắn cười trêu trọc.

- Đúng rồi ! Hôm nay, tôi muốn uống nước lọc ! - Tôi nghiêm túc.

- Đùa hay thật thế !?

- Thật ! Tôi cần thứ nước uống tinh khiết giúp tôi chữa ngượng, sau khi tôi làm một việc hết sức... ngượng.

Hắn nhìn tôi, bán tín bán nghi. Nhưng vẫn cười.

- Cho cậu... cái này ! - Tôi rút trong túi ra một hộp quà to to, gắn cái thiếp nhỏ nhỏ...

- Ủa ? Sao... biết hôm nay là sinh nhật tôi vậy !?

- Hả ?

- Cái này ! Quà sinh nhật phải không ?

- Hơ... !?? - Tôi lùng bùng cả tai. Lẽ nào... Tôi chọn đúng dịp thích hợp thế ? May quá ! Vậy là có lý do chính đáng, đỡ ngượng.

- Hì... Tôi đùa đấy ! Sinh nhật tôi qua mấy tháng rồi !

Cái tên... chết tiệt ! Tôi lại bị chưng hửng vì hắn...

- Tò mò quá ! Sao tự nhiên được nhận quà ? Mở... được không ?

- Tôi đi khuất thì mở !

- Thế thì... đi mau đi ! Tôi... muốn xem quà !

Trời ơi... ! Có... ai như hắn không hả trời ? Hắn... hắn không kịp để cho tôi có cơ hội uống nước lọc !

- Đấy ! Xong thì xem. Tôi... về ! - Tôi không cần biết hắn đang nhìn tôi với ánh mắt như thế nào, tôi cập rập... chạy.

Năm phút, mười phút, ba mươi phút... Một tiếng ! Ủa ? Sao không thấy hắn liên lạc ? Bình thường, có lẽ sẽ phản hồi ngay sau khi mở quà chứ ? Nhất là... Món quà do tự tay tôi thực hiện. Có lần, tôi thấy hắn buột miệng nói: “Thích có cái hộp đựng bút thật độc đáo để đựng rất nhiều bút mà hắn Sưu tầm được”. Tôi... đã lọ mọ cả đêm, kỳ công chế tạo, không làm từ những của đắt đỏ nhưng... đẹp lắm mà ! Còn cả cái thiếp tự làm, cũng dễ thương chẳng kém. Ngay cả những con số điện thoại của tôi được ghép lên đó, cũng lấp lánh dễ thương... ! Hay... Quà tặng của tôi kỳ cục quá ? Hắn... không thích ?

Cả buổi hôm đó, vẫn chẳng thấy hắn hồi âm. Tôi... buồn thê thảm. Thấy xấu hổ ! Biết thế này, chẳng làm gì hết. Giờ, muộn rồi. Làm điều ngớ ngẩn rồi !

- Hắn vẫn chưa liên lạc à !?

- Hu hu... - Tôi ôm chầm con bạn: - Tao quê chết mất.

- Hay là... điện thoại hắn hết tiền ? Hay... mất máy ?

- Thôi... Kệ ! Đi ăn cơm. - Tôi miễn cưỡng đứng dậy, thất thểu bước đi dọn bữa tối.

...

23 giờ, tôi ủ dột, ngồi tần ngần trên giường, tự trách mình ngây ngô quá ! Hắn chắc không trân trọng món quà của tôi đâu, cũng không phải hắn muốn nói chuyện điện thoại đâu...

23 rưỡi.

- “Đáng đời mi nhé ! Ai bảo dễ tin người làm chi. Bây giờ thì quê chưa ? Từ mai, đừng có mà gặp hắn !” - Tôi thầm nhủ.

Bỗng, điện thoại đổ chuông. Số lạ.

- A lô ạ !

- A, đúng là giọng của Diana rồi. - Đối phương nói, như reo lên.

Tôi nhận ra giọng của hắn.

- Xin lỗi đằng ấy nhé ! Bây giời tôi mới mở quà. Cá Sấu dễ thương thật đấy ! Tôi thích món quà này lắm... ! - Hắn hí hửng cả một tràng, làm tôi không kịp định thần cảm xúc, nên trái tim cứ nhảy tung tăng trong lồng ngực.

- Sao... lúc trưa đuổi tôi đi... để mở mà !

- Tôi đùa đấy. Tôi thích mở quà khi có sự yên tĩnh. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất. Cả ngày nay, tôi quay như chong chóng.

Tôi bật cười. Tự nhiên, tôi thấy hạnh phúc thế ! Hóa ra... không phải như tôi đã nghĩ !

- Lần đầu nói chuyện điện thoại với đằng ấy. Không biết nói gì ! - Hắn cười trừ.

- Tôi... cũng thế !

- À, cái hộp đựng bút là do Diana tự làm hả !?

- Ừ. Buồn cười lắm phải không ?

- Rất đẹp ! Làm thêm cho tôi một cái nữa được không ?

- Hả !? - Tôi ngạc nhiên. Thực ra, hắn đi mua cũng được mà. Có đầy ngoài cửa hàng lưu niệm...

- Tôi còn nhiều bút lắm ! Đựng vào một cái, không hết.

Tôi thoáng im lặng.

- Chắc để làm được món quà như thế, không dễ nhỉ !? Thôi, tôi sẽ mua cái nữa. Không phải làm cho tôi đâu !

- Đợi... mấy ngày nữa được không ? - Tôi bâng khuâng, hỏi lại.

- Yeah... ! - Hắn bỗng hào hứng như reo.

Lạ thật ! Sao tôi lại thích hắn nhỉ !? Hắn... có biết tôi thích hắn không ?

...

Thời gian trôi, thêm một tháng. Giữa tôi với hắn, đã có những tiến triển tốt đẹp. Cái tên Diana, không còn là vấn đề khiến tôi canh cánh nữa. Nhưng... điều làm tôi trăn trở, không dám thổ lộ yêu mến hắn, là ở việc anh họ hắn vẫn cứ thích tôi. Đôi khi, tôi thấy hắn buồn vì điều đó. Mặc dù tôi đã nói rõ, tôi chưa một lần coi anh họ hắn là đối tượng để yêu. Dẫu thế, cái tên anh họ ấy, vô tình là trở ngại khiến tôi và hắn cứ chông chênh trong tình cảm.

Thêm một tháng nữa, tôi thực sự hiểu rằng, tôi dành cho hắn tình cảm... có thể đã gọi là yêu. Tôi nhớ hắn khôn xiết, chờ đợi hắn mỗi ngày... dù chỉ là một dòng tin, và hơn hết... Tôi khó chịu khi nhìn thấy hắn luôn có các cô gái vây lấy vì hắn nói chuyện có duyên. Tôi sợ... tôi sẽ đến sau một cô gái nào đó, nếu tôi không mạnh dạn thổ lộ...

Và, tôi đã làm điều mà chính bản thân tôi cũng thấy khó tin.

- Chúng ta... là... một đôi được không ? - Tôi lấy hết can đảm của đứa con gái chưa một lần thổ lộ tình cảm với ai, nói với hắn.

Hắn nhìn, như xoáy vào đôi mắt tôi. Gương mặt tôi, đỏ bừng. Tôi đã chuẩn bị tâm lý, cho một sự phũ phàng từ chối.

- Điều này, phải để tôi nói mới đúng ! Chúng ta sẽ là một đôi nhé, Diana !? - Hắn nhẹ cầm bàn tay tôi đang nắm chặt vì căng thẳng. Mỉm cười. Lúc này, hắn không cười toét miệng, mà mím chi, trìu mến.

Tôi không nghĩ, mình lại được nhận cảm giác ấm áp đến thế ! Tôi cười, cười thật tươi...

- Xin lỗi Diana ! Tôi thích... Rất thích Diana từ lâu rồi. Nhưng... Tôi không thổ lộ, vì... tôi nghĩ đến anh họ. Nhưng bây giờ, tôi... không chùn bước nữa.

- Tại... sao !? - Tôi buột miệng.

- Vì... Quan điểm tình yêu của tôi là “phải biết trân trọng đối phương khi mình có cơ hội”. Tôi biết... Diana không thích anh họ. Như thế, đâu phải là tôi sai nếu thích Diana, đúng không ?

- Ừ ! Nhưng... đừng gọi Diana !

- Vẫn vì vụ đó sao ? - Hắn hỏi, tỉnh queo.

- Không ! Vì... Cứ như... Đằng ấy đang nói với người nào không phải là tôi ấy.

- Trời ! Ghen... với chính mình ư !? - Hắn phá lên cười, làm tôi ngượng chín mặt.

Tôi bất giác rút tay lại.

- Thôi, gọi thế nào cũng được. Miễn sao... Đó là tôi nhé !

- Ừ !

...

Một tuần sau khi chúng tôi thổ lộ tình cảm, tôi điếng lặng khi anh họ của hắn điện thoại, nói: “Anh ta và hắn cá cược nhau, xem hắn có chinh phục được tôi không ? Nếu hắn chinh phục được, thì... hắn sẽ được anh ta đầu tư cho cái xe đạp điện mà hắn thích”. Tôi sốc, nhưng dĩ nhiên là không dễ dàng tin.

Tuy nhiên, ngay sau hôm đó thì tôi không liên lạc được với hắn. Hai ngày, ba ngày... Hắn cũng không xuất hiện ở quán sinh viên.

Tôi khóc ! Lần đầu tiên, tôi khóc một cách thương tâm đến thế. Trong đêm, tình cảm của tôi hoang mang như không tìm được nơi cư trú... Con bạn thân ngồi bên cạnh, vỗ về, mà tôi thấy nó vô hình quá !

Ngày hôm sau, mắt tôi mọng đỏ vì một đêm không ngủ. Và, tôi quyết định “Nếu hôm nay vẫn không liên lạc được với hắn, tôi... sẽ tin lời anh họ hắn nói”.

Đúng là... không liên lạc được ! Cả một ngày... Tôi cuống cuồng, tìm. Không gặp.

Thôi... Thế đành tin ! Phũ phàng...

Mới 21 giờ, tôi đã leo lên giường, cố dỗ mình vào giấc ngủ... Tôi muốn quên... Nhưng, nghĩ lại tất cả, hy vọng của tôi vẫn sống. Tôi không nghĩ người tôi yêu lại tồi tệ thế ! Tôi nên tin vào trực giác của bản thân, tin vào tình cảm của chúng tôi. Tôi gia hạn để níu kéo niềm tin ấy, trong một tuần. Một tuần nữa, hắn không xuất hiện... Tôi mới coi là bị lừa dối !

Tôi thiêm thiếp...

- Tít... Tít... Tít tít... ! - Tiếng tin nhắn.

Tôi mở, vội vã. Mắt tôi bỗng nhòa đi...

- “Diana ơi ! Nhớ quá ! Mấy hôm trước điện thoại rơi vào nước, bị cháy. Có quà cho Diana này ! Ra đầu phố chỗ mọi ngày gặp nha !”

Không cần phân tích cái tin nhắn ấy, tôi chạy như lao theo tiếng gọi của người tôi thương mến...

Tôi dừng lại, thở dốc. Hắn ở ngay phía trước, vẫn nụ cười rạng rỡ với cái hộp khá to ôm trên tay...

Không nhích thêm bước nào nữa, tôi khóc. Tôi quệt nước mắt, nhưng tủi thân nên lệ vỡ, cứ đứng trơ mà quệt. Hắn phải tất bật bước đến.

- Diana ! Sao thế ? Sao lại khóc thế ? - Hốt hoảng đặt cái hộp xuống đất, rồi hắn thẳng người dậy, ôm gương mặt tôi đang giàn giụa nước...

- Đi đâu thế ! Quá đáng thế ! Mất tích thế ! Sao lại lừa dối tôi thế !? Sao lại... cá cược... tình cảm của tôi thế !?? Sao lại...

- Xin lỗi ! Không nghĩ có bốn hôm đi vắng, mà làm Diana tổn thương thế ! Xin lỗi... ! - Hắn vồn vã lau những giọt nước mắt...

Tôi ôm chầm lấy hắn. Lần đầu tiên tôi ôm lấy hắn. Hắn không vòng tay ôm lại, cứ đứng trơ...

- Có phải... tôi là một trò... cá cược... không !? Có phải... cậu với anh họ... cá cược... không !?

- Không ! Không !

Tôi cứ ôm riết lấy, như sợ đây chỉ là ảo giác, nếu tôi buông tay, hắn sẽ tan biến.

- Diana này ! Đừng khóc ! Có quà cho Diana đấy. Đừng khóc !

Tôi ngước nhìn hắn. Tôi nhận thấy sự bối rối trong đôi mắt của hắn... Bối rối của thứ cảm xúc chân thật nhất.

- Tự tay tôi làm đấy ! Tôi muốn giống như Diana... Làm một món quà tặng người tôi thích...

Tôi lặng đi khi nghe hắn nói...

- Cùng mở nhé ! Bốn hôm, tôi học làm. Xong, mang đến luôn.

Tôi nhìn chiếc hộp gắn nơ đang được hắn từ từ mở. Ánh sáng huyền hòa của đường phố vào đêm, càng làm chiếc hộp trở lên thần bí.

- Xong lớp vỏ ngoài. Bây giờ, đến lượt Diana tự khám phá nhé !

Tôi lắc lắc đầu. Bây giờ, đối với tôi... Món quà chính là hắn... Tôi chỉ cần hắn... Nhưng... Tôi cũng muốn được ôm thật chặt món quà ấy !

Hộp quà của hắn, đứng ngay bên cạnh chúng tôi. Hắn cúi xuống, nhấc nó lên, đặt vào tay tôi.

- Món quà này, có cả linh hồn của tôi đấy ! Diana hãy trân trọng nó... cũng giống như tôi đã trân trọng món quà của Diana nhé !

Tôi gạt nước mắt, bất giác ôm siết chiếc hộp... Như ôm hạnh phúc của trái tim con gái. Hắn nhìn tôi... Tôi thấy hắn mỉm cười... ! Đây không phải lần đầu...

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà ♦Trâm Bầu♦
Trả lời nhanh
Sun Oct 16, 2011 9:47 pm
avatar
avatar

Gia Lộc Lính mới !

Đừng Gọi Đi-a-na ! 77429

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Be0_12gnbk
Trả lời nhanh
Sun Oct 30, 2011 12:43 pm
Thành Péo
Thành Péo

Gia Lộc Like !~

hay nhỉ, tình yêu thật tuyệt vời :D

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Thành Péo
Trả lời nhanh
Sun Oct 30, 2011 8:15 pm
Biney®
Biney®

Administrator

Chuyện dài thế >"<~

Thui vote cái rùi tính sau @@ ~
https://gialoc.forum.st

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Biney®
Trả lời nhanh

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Sponsored content
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  © FMvi.vn

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết