Fri Dec 23, 2011 7:46 am
[You must be registered and logged in to see this link.]
Thân
gửi lời chào đến một nửa thế giới đại diện cho sắc đẹp và diu dàng,
nhưng là khởi nguồn của xấu xa và đố kị, chuẩn bị cho nỗi buồn và đau
khổ, và là ngòi nổ của chiến tranh và thù hận...
Tớ là một tên con trai 19 tuổi tự hào trong 19 năm qua đã và đang sống
trong sự nhởn nhơ ngoài vòng "yêu". Suốt 19 năm qua tớ sống với ba mẹ,
với một nhóc em, làm bạn với những người bạn trên lớp, bà con với sách
vở, anh em với mây gió, họ hàng với trăng sao và hay tào lao với cây
cối... Tớ có thể xách giỏ đi chợ, xắn tay áo đi nấu cơm, cặm cà cặm cùi
ngốn đống sách vở, vi vu dạo quanh thành phố rống gào những bài hát mà
tớ thích... Nhưng mà chưa bao giờ nói một lời "anh yêu em" trước mặt một
cô gái.
Những người bạn trong nhóm thân của tớ đã có một nửa của mình gọi là "em yêu", "anh yêu".
Tớ rất mừng, vì tất cả họ đều nói đã tìm được những người tuyệt vời
nhất. Tất cả họ đều cảm thấy hạnh phúc và vui sướng, yêu đời, tự tin,
vui vẻ... Hiếm khi nào tụi nó buồn, vì khi buồn thì đã có "anh" or "em"
bên cạnh,.
Và chỉ còn lại tớ là cô độc. Vui lắm, vì khi nào gặp bạn bè cũng nhào
vào hỏi thăm + chúc tớ sớm tìm được người yêu. Và tụi nó cũng thương tớ
lắm, mỗi dịp lễ hay đi chơi mà tụi nó có đôi trong khi tớ vẫn còn lẻ
chiếc (hahaha, có lắm chuyện vui ). Thía là tớ quyết định cứ như thế này đã, sau khi ra trường tớ sẽ "yêu"...
Một phần của quyết định này có cơ sở chắc chắn... Một tuần trước đây 1
thằng bạn onl kêu khóc thảm thiết rằng "nàng" đã đá nó để sánh vai cùng 1
thằng hào hoa phong nhã (bạn tớ cũng hào hoa phong nhã nhưng sự khác biệt là bạn tớ đi xe đạp, trong khi nó "lướt" Exciter)... Rồi 1 tuần sau 1 thằng bạn khác than thở rằng "nàng" so sánh nó với Eward Colin, nói bạn tớ ko đẹp trai manly bằng
(con gái là thía, ko hiểu nổi, chỉ tội cho bạn tớ, nó mém đi xịt gôm
xịt tóc, đeo kính áp tròng và nhìn tớ bằng ánh mắt sắc lẻm, éc)
Tớ muốn an ủi tụi nó lắm, nhưng mà tụi nó nói tớ là "yếu kém thiếu kinh
nghiệm thì an ủi cái nỗi gì" và "mày cứ thử yêu đi, sẽ hiểu cảm giác
của tụi tao". Hic, nghe tụi nó nói thế cũng "ớn", nghĩ tới cảnh bị "bò"
đá thì cũng đau khiếp . Nhưng vì bạn tớ, tớ quyết "dấn thân" vào "bể khổ" .
Phần nữa là những người bạn thân của tớ giao hẹn là hè về phải "trình
diện đầy đủ", nghĩa là bắt buộc tớ phải có 1 "em". Hic, đây là quy định
chung, và ai ko có em sẽ phải "nhảy cầu Trường Tiền". Đứng trước nguy cơ bị đe dọa tính mạng, tớ bắt buộc phải đâm đơn tuyển người yêu, hahaha
Có thể coi sự kiện này là một công cuộc phát kiến địa lí cho tâm hồn,
khi mà tớ chắc chắn sẽ như C.Colombo phát hiện Ấn Độ mà cứ tưởng Châu Mĩ
(*** gà loại 3 mà tưởng socola loại 1 đó mà),
sẽ tìm thêm những "người yêu mới" và đụng độ những "thảm họa" mới, thêm
vào đó là những "nguy cơ tiềm ẩn" và cả một rừng "cảm xúc mới" cho một
"cuộc sống mới"...
Tớ
cũng muốn có "một cảm giác rất Yomost" khi có một người bên cạnh sẻ
chia vui buồn... Rất muốn có một người để có thể tâm sự mỗi khi có
chuyện (19 năm qua tớ chỉ nói với con Bin, mà nó thì nghẻo từ lâu oài). Và tớ cũng cần có một động lực để phấn đấu (mấy thằng bạn tớ nói thế, có "em" thì học hành "sung" lắm , ko biết có tin được ko)...
Tớ
cũng yêu âm nhạc, thích thể thao và máu nghệ thuật. Sẽ rất romantic nếu
có 2 người ngồi ngắm hoàng hôn buông xuống chân cầu Trường Tiền. Sẽ rất
sparkling nếu tớ cùng "nàng" dạo bước trên con đường tím ngát bằng
lăng. Sẽ rất... rất... sentimental nếu "nàng" gục đầu trên vai mình nức
nở . Tớ ko thể phủ nhận rằng luôn mong chờ điều đó, hơ hơ hơ
Tớ, một thằng con trai cao 1m76, nặng 65kg, thân hình hoàn toàn bình
thường và luôn luôn giữ sức khỏe, nên ko cần bồi dưỡng thêm,.
Nhà mặt phố, nhưng bố ko làm to... Hơ, vẫn trong tình trạng "độc thân
vui tính", vẫn đang ngày ngày mong ước rằng tớ có một "người yêu" và
cũng có 1 người "yêu tớ"
Thân
gửi lời chào đến một nửa thế giới đại diện cho sắc đẹp và diu dàng,
nhưng là khởi nguồn của xấu xa và đố kị, chuẩn bị cho nỗi buồn và đau
khổ, và là ngòi nổ của chiến tranh và thù hận...
Tớ là một tên con trai 19 tuổi tự hào trong 19 năm qua đã và đang sống
trong sự nhởn nhơ ngoài vòng "yêu". Suốt 19 năm qua tớ sống với ba mẹ,
với một nhóc em, làm bạn với những người bạn trên lớp, bà con với sách
vở, anh em với mây gió, họ hàng với trăng sao và hay tào lao với cây
cối... Tớ có thể xách giỏ đi chợ, xắn tay áo đi nấu cơm, cặm cà cặm cùi
ngốn đống sách vở, vi vu dạo quanh thành phố rống gào những bài hát mà
tớ thích... Nhưng mà chưa bao giờ nói một lời "anh yêu em" trước mặt một
cô gái.
Những người bạn trong nhóm thân của tớ đã có một nửa của mình gọi là "em yêu", "anh yêu".
Tớ rất mừng, vì tất cả họ đều nói đã tìm được những người tuyệt vời
nhất. Tất cả họ đều cảm thấy hạnh phúc và vui sướng, yêu đời, tự tin,
vui vẻ... Hiếm khi nào tụi nó buồn, vì khi buồn thì đã có "anh" or "em"
bên cạnh,.
Và chỉ còn lại tớ là cô độc. Vui lắm, vì khi nào gặp bạn bè cũng nhào
vào hỏi thăm + chúc tớ sớm tìm được người yêu. Và tụi nó cũng thương tớ
lắm, mỗi dịp lễ hay đi chơi mà tụi nó có đôi trong khi tớ vẫn còn lẻ
chiếc (hahaha, có lắm chuyện vui ). Thía là tớ quyết định cứ như thế này đã, sau khi ra trường tớ sẽ "yêu"...
Một phần của quyết định này có cơ sở chắc chắn... Một tuần trước đây 1
thằng bạn onl kêu khóc thảm thiết rằng "nàng" đã đá nó để sánh vai cùng 1
thằng hào hoa phong nhã (bạn tớ cũng hào hoa phong nhã nhưng sự khác biệt là bạn tớ đi xe đạp, trong khi nó "lướt" Exciter)... Rồi 1 tuần sau 1 thằng bạn khác than thở rằng "nàng" so sánh nó với Eward Colin, nói bạn tớ ko đẹp trai manly bằng
(con gái là thía, ko hiểu nổi, chỉ tội cho bạn tớ, nó mém đi xịt gôm
xịt tóc, đeo kính áp tròng và nhìn tớ bằng ánh mắt sắc lẻm, éc)
Tớ muốn an ủi tụi nó lắm, nhưng mà tụi nó nói tớ là "yếu kém thiếu kinh
nghiệm thì an ủi cái nỗi gì" và "mày cứ thử yêu đi, sẽ hiểu cảm giác
của tụi tao". Hic, nghe tụi nó nói thế cũng "ớn", nghĩ tới cảnh bị "bò"
đá thì cũng đau khiếp . Nhưng vì bạn tớ, tớ quyết "dấn thân" vào "bể khổ" .
Phần nữa là những người bạn thân của tớ giao hẹn là hè về phải "trình
diện đầy đủ", nghĩa là bắt buộc tớ phải có 1 "em". Hic, đây là quy định
chung, và ai ko có em sẽ phải "nhảy cầu Trường Tiền". Đứng trước nguy cơ bị đe dọa tính mạng, tớ bắt buộc phải đâm đơn tuyển người yêu, hahaha
Có thể coi sự kiện này là một công cuộc phát kiến địa lí cho tâm hồn,
khi mà tớ chắc chắn sẽ như C.Colombo phát hiện Ấn Độ mà cứ tưởng Châu Mĩ
(*** gà loại 3 mà tưởng socola loại 1 đó mà),
sẽ tìm thêm những "người yêu mới" và đụng độ những "thảm họa" mới, thêm
vào đó là những "nguy cơ tiềm ẩn" và cả một rừng "cảm xúc mới" cho một
"cuộc sống mới"...
Tớ
cũng muốn có "một cảm giác rất Yomost" khi có một người bên cạnh sẻ
chia vui buồn... Rất muốn có một người để có thể tâm sự mỗi khi có
chuyện (19 năm qua tớ chỉ nói với con Bin, mà nó thì nghẻo từ lâu oài). Và tớ cũng cần có một động lực để phấn đấu (mấy thằng bạn tớ nói thế, có "em" thì học hành "sung" lắm , ko biết có tin được ko)...
Tớ
cũng yêu âm nhạc, thích thể thao và máu nghệ thuật. Sẽ rất romantic nếu
có 2 người ngồi ngắm hoàng hôn buông xuống chân cầu Trường Tiền. Sẽ rất
sparkling nếu tớ cùng "nàng" dạo bước trên con đường tím ngát bằng
lăng. Sẽ rất... rất... sentimental nếu "nàng" gục đầu trên vai mình nức
nở . Tớ ko thể phủ nhận rằng luôn mong chờ điều đó, hơ hơ hơ
Tớ, một thằng con trai cao 1m76, nặng 65kg, thân hình hoàn toàn bình
thường và luôn luôn giữ sức khỏe, nên ko cần bồi dưỡng thêm,.
Nhà mặt phố, nhưng bố ko làm to... Hơ, vẫn trong tình trạng "độc thân
vui tính", vẫn đang ngày ngày mong ước rằng tớ có một "người yêu" và
cũng có 1 người "yêu tớ"